๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đặc biệt là hôm nay, Hoàng đế hỏi tung tích của Ngũ Trúc, trong lòng Phạm Nhàn không khỏi mỉa mai. Ngày nay hai Đại tông sư nước ngoài một chết một tàn, sự tồn tại của Diệp Lưu Vân đối với Khánh Quốc không còn cần thiết, nhân vật tự do như mây trời này sau khi giúp Khánh Đế hoàn thành kế hoạch Đại Đông sơn, đã thực sự bay xa, tất nhiên không thể xuất hiện trở lại. Còn Hoàng đế hỏi đến Ngũ Trúc, dù bề ngoài tự nhiên, nhưng Phạm Nhàn biết rõ Hoàng đế vẫn ngấm ngầm cảnh giác và đề phòng Ngũ Trúc.
Tất nhiên Phạm Nhàn biết lý do tại sao lại như vậy.
Đi dọc theo hiên Thái Cực điện lên đỉnh thành cao, sắc mặt Phạm Nhàn dần bình thản trở lại. Những cuộc đối thoại riêng tư trong Ngự Thư phòng như hôm nay đã diễn ra nhiều lần, từ lúc đầu không quen với những cơn sét đánh bất ngờ, đến bây giờ y đã ứng phó thuần thục.
Đứng dưới chân Thái Cực điện, nhìn bậc thềm khắc long vân, Phạm Nhàn hít sâu một hơi, để không khí lạnh của đầu đông nhanh chóng đi vào lồng ngực, cảm giác lạnh buốt khiến y vô cùng thỏa mãn.