๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hai ngày sau, Phạm Nhàn dẫn muội muội ra khỏi thành đến Trần Viên ngoại ô. Con đường xa xôi khó đi lắm, hơn nữa trong Trần Viên mới tu bổ có thêm nhiều mỹ nhân xinh đẹp, nên Uyển Nhi và Tư Tư chỉ đi có một lần đã đau đầu rồi, lần này kiên quyết không đi. Quận chúa Nhu Gia cũng sợ Trần lão Viện trưởng nên cương quyết từ chối.
Hai huynh đệ nhà họ Phạm đành phải tự đi, bởi Trần Bình Bình vừa là bậc trưởng bối, lại từng là bạn chiến đấu với Phạm Kiến, nên sau khi Phạm Nhược Nhược trở lại kinh đô mà không đến thăm viếng thì thật không đúng lý.
Vừa bước vào Trần Viên, cảnh vật thậm chí còn đẹp hơn trước. Ngọn lửa trong cuộc nổi loạn của Tần gia chỉ khiến Trần Bình Bình có thêm lý do đòi nhiều bạc hơn từ Nội Khố, chứ không gây ảnh hưởng gì. Thanh sơn giả sơn vẫn như cũ, hệ thống phục kích trong rừng vẫn nghiêm ngặt, các mỹ nhân cơ thiếp trong vườn vẫn xinh đẹp, ngay cả người ca xướng cũng vẫn là muội muội của Tang Văn.
Bước vào vườn nói vài câu, Phạm Nhàn vốn định tường thuật chi tiết về sự bố trí của Hoàng đế bệ hạ ở Tây Lương, cũng như việc xử lý trong viện cho Trần Bình Bình. Nào ngờ vị lão thọt ngồi trên xe lăn vẫy tay, trực tiếp ngăn cản lời định nói của y.