๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn và Vệ Hoa, hai đầu lĩnh đặc vụ lớn nhất thiên hạ, hàn huyên thân mật như hai vị sĩ tử chân chính, khiến mọi người ngưỡng mộ không nói nên lời. Cả hai cùng nhau ngồi xuống, rót rượu tâm sự, kể lại chuyện xưa khi cùng làm việc ngoài Thượng Kinh thành, thầm thì bàn chuyện riêng tư, chỗ vui thì cười ha hả, chỗ cảm khái thì suy tư muôn phần...
Thái độ chân tình như vậy khiến quan viên Tống Quốc và các quan bộ Lễ hai bên Bắc Tề, Nam Khánh cùng đoàn tùy tùng choáng váng, nghĩ thầm không lẽ tình cảm giữa hai người này đã thân thiết đến thế? Nhưng rồi mọi người hiểu ra, cảm thán khâm phục, nghĩ bụng hai vị đầu lĩnh tình báo hàng đầu, giả vờ thân mật đến mức vô liêm sỉ như vậy, quả thực là kỳ phùng địch thủ, thấy nhau như tìm được tri kỷ, tâm đầu ý hợp, tự nhiên mà thân thiết.
Ngồi nói chuyện phiếm một lúc, mọi người hiểu ra hai người gặp nhau ở Tống Quốc tất nhiên là đại diện cho thế lực sau lưng tiến hành dò xét, lời nói sắc bén như dao. Còn bọn họ cứ ở đây thì chỉ có thể nghe thấy tràng cười vui vẻ, nên tự động lui ra ngoài.
Tỳ nữ dọn đồ ăn xong cũng lui hết, căn phòng sang trọng nhất Bão Nguyệt lâu chìm vào im lặng. Phạm Nhàn không ngồi vào bàn mà ngồi ghế gỗ khảm hoa bên cạnh, mắt nhìn Vệ Hoa bình tĩnh nói: "Các ngươi đến từ hôm qua, hôm nay đã tìm đến cửa, thật không cho ta chút thời gian thở."