๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Chuyện này ta cũng không rõ lắm." Ảnh Tử hạ thấp nón, lạnh lùng nói: "Chỉ nghe nói hai mươi mấy năm trước, thủy quân Tuyền Châu vốn quan hệ tốt với người ngoại quốc, sau đó thủy quân gặp chuyện khiến nhiều người ngoại quốc hoảng sợ bỏ đi."
Phạm Nhàn nhíu mày, không hỏi thêm gì nữa. Thật ra trên đường vào thành hôm nay, mắt quan sát sáu hướng, tai nghe tám phương, y đã cảm nhận kỹ càng không khí phố xá đặc thù hoàn toàn khác biệt của Đông Di thành, dần dần hiểu rõ nguyên nhân.
Từ trước đến nay Đông Di thành luôn nắm giữ vị trí trung tâm thương mại của thiên hạ, bởi nơi đây phong tục của dân chúng vẫn được tự do, thương nhân lại coi trọng lời nói hành động. Trên đường phố ngoài quan viên để duy trì trật tự của phủ thành chủ, cơ bản không thấy nhiều nhân vật như quan phủ - dù chưa có cơ hội tận mắt chứng kiến quy trình buôn bán cụ thể ra sao, Phạm Nhàn đã cảm nhận rõ ràng rằng thương nhân ở Đông Di thành đã có mô hình khế ước, cho dù là phủ thành chủ hay Kiếm Lư đều không có ý định kiểm soát hành vi của thương nhân mà chỉ đặt ra một số quy định thị trường tổng quát.
Trái lại, khu vực Giang Nam của Nam Khánh tuy cũng phát triển thương nghiệp, song sự thịnh vượng đó phụ thuộc quá lớn vào sản vật độc nhất của Nội Khố, nên hoàn toàn do triều đình hoặc tự mình định giá, rất ít dao động.