๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Rõ ràng Ảnh Tử hiểu y đang sợ cái gì, nên vẻ mặt trầm tư chưa từng có, ngồi bên cạnh y, im lặng không nói gì.
Cảnh tượng lúc này khiến Phạm Nhàn nhớ lại cách đây nhiều năm, lần đầu xuống Giang Nam, dưới mái hiên ngoài quán trọ Sa Châu, y và vị sát thủ đệ nhất thiên hạ này ngồi kề vai nhau, tuy nói chuyện không vui vẻ nhưng cũng kiếm được không ít lợi ích. Hôm nay một lần nữa ngồi cạnh nhau, tâm trạng hai người đều rất nặng nề.
"Sao lúc nãy ngươi không giết chết cao thủ Kiếm Lư đó?" Giọng Phạm Nhàn đã khàn khàn vì quá căng thẳng.
"Đối phương có bốn tên cửu phẩm, chúng ta chỉ có thể dựa vào bất ngờ và kiếm ý để chấn động tinh thần kẻ địch." Ảnh Tử nhắm mắt nói: "Dù vậy ta cũng chỉ có thể đánh trọng thương một người, ngươi cũng không thực sự đả thương được lão tam... Nếu đối phương tỉnh táo lại, chúng ta có thể chạy thoát nhưng không thể giết sạch bọn họ."