๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vương Thập Tam Lang suy nghĩ một lát rồi gật nhẹ đầu.
Phạm Nhàn đặt bát cháo xuống, vô cùng nghiêm túc nói: "Nếu không muốn mất đi người bằng hữu là ta, từ hôm nay trở đi, ngươi không được nói một lời nào, không được hỏi han gì cả."
Vương Thập Tam Lang lại gật đầu. Mặc dù Phạm Nhàn bảo hắn không được đặt câu hỏi, nhưng chuyện xảy ra đêm qua cùng những ngày trước đó trong Đông Di thành, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng. Phạm Nhàn gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn, ra hiệu cho Thập Tam Lang dùng chút cháo bồi dưỡng dạ dày, cân nhắc lời lẽ nói: "Hôm qua ta dám đi một mình tới con phố cạnh vườn mai tìm ngươi, không phải không nghĩ tới Vân Chi Lan sẽ phái người theo dõi nơi đó, nhưng chắc ngươi cũng biết, ta phái một số người Giám Sát viện theo dõi nơi ở của ngươi."
"Vấn đề lớn nhất là, ta luôn nghĩ với thực lực của ngươi, cho dù bên trong Kiếm Lư có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng có khả năng báo cho thuộc hạ của ta biết, hoặc để lại dấu hiệu nào đó cho ta." Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt Vương Thập Tam Lang: "Đêm qua suýt bị vây giết, đó là lỗi của ngươi. Ta không hiểu, sao ngươi lại có thể bị người ta bao vây trong phòng, thảm bại đến thế."