๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, nơi chạm vào cảm giác thật mềm mại, trong khoảnh khắc ấy ký ức như bay đến thời điểm trên xe ngựa lên phương bắc. Trong y lòng rung động, miệng nhẹ nhàng nói: "Hay là chúng ta nên cắm một cái sừng cho Hoàng đế yêu quý của cô?"
Tư Lý Lý bớt sợ hãi, chỉ còn nhếch môi cười. Xưa kia cô là mỹ nhân số một kinh đô, nay thành quý phi Bắc Tề, được Tề Đế sủng ái, chìm đắm trong vô vàn giàu sang phú quý, càng thêm rực rỡ không gì sánh bằng. Nụ cười này khiến sóng mắt cô lấp lánh như nước, hết sức quyến rũ.
Phạm Nhàn cũng mỉm cười, giao tiếp với một người nữ nhân hiểu mình như vậy thật thuận tiện. Y vươn tay mời, Tư Lý Lý cười khổ đặt tay lên bàn tay lớn của hắn, bước vào sau tấm rèm.
Tư Lý Lý quá rõ phong cách của y, biết hắn không thể đột ngột làm chuyện thất đức trong tình huống này, chỉ muốn mượn phòng của cô, đợi một người y muốn chờ. Nhưng không hiểu sao, khi đặt tay vào lòng bàn tay ấm áp của Phạm Nhàn, trái tim cô dài thở một hơi, như đã thỏa mãn ước nguyện bấy lâu, vô cùng hài lòng. Trong khoảnh khắc đó, cô hoàn toàn không nghĩ tới liệu khi người kia quay lại có gặp nguy hiểm gì hay không.