"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn đứng dậy, bước đến cửa sổ, im lặng nhìn xuống hố kiếm rộng lớn. Y hiểu những thanh kiếm vô số trong đó tượng trưng cho điều gì, tượng trưng cho võ công và kiếm pháp vô song của Kiếm Lư, tượng trưng cho địa vị trong lòng thiên hạ, tượng trưng cho cái chết của vô số kiếm khách cũng như biết bao truyền kỳ làm nhiệt huyết sôi sục.
Bất kỳ danh vọng và địa vị nào muốn tồn tại bền vững, đều cần phải trải qua thử thách của kiếm và máu.
Trong thế giới này, muốn tạo dựng tương lai tốt đẹp cho thế hệ sau có lẽ cũng cần một cuộc gột rửa bằng lửa và máu từ nam chí bắc. Nhưng Phạm Nhàn không có khả năng phân biệt và đánh giá điều đó. Cho dù từng tranh luận với Ngôn Băng Vân, với Lý Hoằng Thành, y vẫn không thể phán đoán được phân chia hay thống nhất thiên hạ sẽ có lợi hơn. Đau đớn lâu dài hay ngắn ngủi? Cảm ơn, đó là vấn đề của các sử gia, chứ không phải vấn đề sinh vật sống nên suy nghĩ. Sinh vật chỉ cần lo cho hiện tại thôi, đó là bản năng ích kỷ.
Không cần nghi ngờ, hiển nhiên Phạm Nhàn là một kẻ ích kỷ. Sau khi chết, cho dù hồng thủy ngập trời, y chỉ mong thế giới lúc còn sống như ý muốn của mình, có hoa cỏ cây cối sâu bướm chim muông thơ văn rượu chè, không đau khổ tai ương máu đổ...