๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Những lời này quá mơ hồ, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nghe cũng không hiểu rõ lắm.
"Ta sẽ tự tìm cách kiểm soát mọi thứ này, nếu không thể kiểm soát thì ta có thể dễ dàng bỏ đi." Phạm Nhàn đi ra từ trong ánh chiều tà chiếu từ ngoài cửa sổ, mỗi lúc một gần thân thể Tiểu Hoàng đế, giọng điệu hơi trầm xuống nói: "Mong Hoàng đế bệ hạ hãy lắng nghe lời khuyên của tiểu thần nhiều hơn."
"Tại sao trẫm phải nghe lời ngươi." Không hiểu sao, Tiểu Hoàng đế đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.
Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Bởi vì Hoàng đế bệ hạ đã phạm quá nhiều sai lầm, tuy mấy năm qua triều chính Bắc Tề được ngươi quản lý rất tốt, ta vốn tưởng rằng lịch sử lại xuất hiện một Võ Chu phi thường, nhưng cuối cùng phát hiện, nữ nhân... vẫn quá dễ nóng giận, quá mềm lòng, khó có thể chống đỡ được.