๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bộ trang phục trắng của Tiểu Hoàng đế bị xé một đường dài từ cổ xuống bụng, lộ ra lớp áo lót trắng bên trong, như lột vỏ trứng gà cẩn thận, lộ ra phần ruột non mềm mại bên trong, hay như mở nắp hộp quà được bao bọc cẩn thận, xé dải ruy băng, lộ ra báu vật ẩn chứa.
Lúc này là mùa xuân rực rỡ, quần áo trên người mọi người không nhiều, Tiểu Hoàng đế cũng không ngoại lệ. Chiếc dây buộc màu vàng nhạt để lộ ra một mảnh vải rách rưới trông có vẻ buồn cười, nhưng trong đó là lớp áo lót cùng vệt trắng trên ngực ,lại vô cùng chói mắt.
Phạm Nhàn chìm vào im lặng. Phải thừa nhận đây là hành động vô thức của y, chỉ vì mâu thuẫn không hòa giải được với đối phương mà làm ra trong cơn tức giận. Có lẽ trong tiềm thức, y có phần muốn trả thù Hoàng đế. Nhưng thật sự khi xé rách quần áo của đối phương, nhìn thấy phần cổ trắng ngần, làn da mềm mại không thuộc về nam nhân trên áo lót, y choáng váng, không biết phải làm sao tiếp theo.
Yết hầu của Tiểu Hoàng đế chỉ hơi lộ ra, hiển nhiên đã bị can thiệp, sau khi không còn lớp áo che đậy, hoàn toàn không thể qua mắt Phạm Nhàn.