๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ngươi không thể lợi dụng trẫm, nếu ngươi vạch trần chuyện này, trẫm sẽ chẳng còn giá trị lợi dụng nào... Nếu ngươi che giấu chuyện này, làm sao trẫm có thể để ngươi lợi dụng được?" Tiểu Hoàng đế nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt căm hận.
Phạm Nhàn im lặng một hồi, chậm rãi cúi đầu, nói: "Điều ta muốn cũng không nhiều, chỉ là để cô nghe lời một chút..." Khóe môi y nhếch lên tự giễu: "Dù sao cô cũng là nữ nhân, có giỏi đến đâu, trong một số việc then chốt thì khả năng chịu đựng kém xa lũ xú nam nhân như chúng ta. Muốn làm đại sự, không thể trông mong vào cô được/"
Đôi mắt Tiểu Hoàng đế nheo lại: "Xem ra ngươi đã sớm nghĩ kỹ càng chuyện sau này, nhưng sao trẫm có thể nghe theo ngươi?"
Vừa dứt lời, trong mắt Tiểu Hoàng đế hiện lên vẻ quyết liệt, lòng hạ quyết tâm tàn nhẫn trào, không rõ từ đâu rút ra một con dao nhỏ, hung hăng đâm thẳng vào ngực mình!