๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn không quan tâm, y là người hiện đại, hiểu lực tác động và phản tác động, biết tính tương đối, cưỡi và bị cưỡi về bản chất như nhau. Y chỉ cần biết tên của đối phương trước khi chuyện đó xảy ra. Muốn hợp thành một với y, đó phải là người con gái có tên tuổi, người con gái của y, chứ không chỉ là nữ Hoàng đế, vì Hoàng đế chỉ là danh hiệu còn tên tuổi đại diện cho nhiều thứ hơn.
Lúc này, nửa thân trên Tiểu Hoàng đế Bắc Tề trần truồng, nửa dưới quần áo xộc xệch, che được phần hông nhưng không che được sự nóng bỏng ẩm ướt bên trong. Trong mắt cô đã không còn tuyệt vọng u uất ban đầu, chỉ có chiến thắng và tò mò mãnh liệt với điều xa lạ, cùng thói quen ra lệnh của một đế vương.
Phòng tối im lặng cho đến lúc này, không biết hai người đã hành hạ, làm tổn thương nhau bao lâu rồi, nhưng đây là lần đầu lên tiếng. Sau hai câu nói, không khí trong phòng dường như thay đổi tinh tế, nhất là khi nghe Phạm Nhàn hỏi tên mình, Tiểu Hoàng đế để mái tóc đen như thác đổ trên gương mặt tuấn tú của y, ngón tay trượt nhẹ qua đôi ngươi như được vẽ của y, giọng khàn khàn nói: "Lúc này, ngươi có thể gọi trẫm là Đậu Đậu."
"Chiến Đậu Đậu?"