๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Kiếm Lư gần bờ biển, trời sáng rất sớm, khi bình minh vừa ló dạng, ánh sáng buổi sớm đã lọt vào trong am cỏ. Hai người dưới chăn chiếu của giường lớn từ từ tỉnh dậy, đều mệt mỏi đến nỗi không mở nổi mắt. Tiểu Hoàng đế mệt mỏi vì hân hoan đến cực điểm, cuộn tròn trong lòng Phạm Nhàn ngủ tiếp đi. Cuồng loạn đêm qua đã hoàn toàn bù đắp cho những thiếu hụt tinh thần của cô bao năm qua, khiến cuối cùng cô cũng nhận ra rằng dường như làm một nữ nhân cũng là chuyện hạnh phúc, chỉ có điều đã khiến cô kiệt quệ sức lực.
Rõ ràng là người giành chiến thắng cuối cùng nhưng Phạm Nhàn càng mệt mỏi hơn. Y mở mắt, nhìn lên mái hiên, chợt cảm thấy vô cùng hoang đường, hóa ra cuối cùng chuyện chinh phục cuối cùng vẫn rơi vào việc trên giường, lời trào phúng của Ngôn Băng Vân năm ấy, giờ đây thật sự thành hiện thực.
Nếu Tiểu Ngôn công tử thấy cảnh này, biết những chi tiết bên trong, chỉ sợ sẽ kinh hãi nhảy từ trên lầu Giám Sát viện xuống.
Không lẽ đây chính là truyền thuyết vung gậy làm bá chủ thiên hạ? Phạm Nhàn suy nghĩ tự giễu, cúi đầu nhìn nữ nhân hai má ửng hồng trong lòng mình. Đêm qua cuồng loạn như vậy, cuối cùng nữ Hoàng đế cũng bị y đập vỡ lớp vỏ che đậy, trở thành một nữ nhân thật sự. Còn về nỗi vất vả của Tiểu Phạm đại nhân thì người ngoài không thể biết được.