๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng: "Năm ngoái trong thư, ta từng nói với ngài rằng chắc chắn ta có thể khống chế được Bắc Tề, nếu ngài tin tưởng ta, ta cũng có thể bảo tồn tính độc lập của Đông Di thành ở mức lớn nhất."
Tứ Cố Kiếm im lặng nhìn y, gương mặt méo mó quái dị tương phản với đôi mắt bình tĩnh, tạo nên vẻ thanh u đặc biệt, nhưng trong vẻ thanh u ấy lại ẩn chứa một nét điên cuồng khiến người ta sợ hãi.
"Thằng nhóc kia lại là nữ nhi, ta thật sự không ngờ, nên trước kia ta mới nói ngưỡng mộ ngươi. Nhưng nếu chỉ với điểm ấy, ngươi muốn thuyết phục ta rằng ngươi có khả năng khống chế toàn cục, xem ra vẫn còn thiếu sót một chút." Tứ Cố Kiếm khàn giọng nói, mỉa mai: "Phụ thân của ngươi cũng không phải kẻ tầm thường, nếu như ngươi không thể làm cho hắn hài lòng, thế thì làm sao có thể đủ sức hù dọa?"
Điều Khánh Đế muốn tất nhiên là thôn tính Đông Di thành vào lãnh thổ của mình. Tứ Cố Kiếm cũng hiểu rằng sau khi mình qua đời, Đông Di thành cùng các tiểu chư hầu xung quanh sẽ không thể tự vệ được nữa, chỉ còn cách chờ ngày bị nuốt chửng. Nhưng hiện giờ Bắc Tề đã xuất hiện, tất nhiên Đông Di thành phải biết mặc cả, hy vọng có thể bảo tồn được bản thân mình càng nhiều càng tốt.