๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lão quay đầu, nói khàn giọng: “Chỉ cần ngươi làm ta thỏa mãn, ta cũng sẽ làm ngươi hài mãn.”
“Quy phục trên danh nghĩa, trú quân, năm mươi năm không đổi.” Phạm Nhàn tim đập nhanh hơn, nhìn thẳng vào mắt lão, nhanh chóng nói ra vài từ khóa. Những từ này đã nói với Vương Thập Tam Lang ở Thanh Châu, hôm nay chỉ lặp lại trước mặt Tứ Cố Kiếm.
“Trú quân?” Tứ Cố Kiếm cười khà khà, tiếng cười vang vọng đặc biệt chói tai, khiến Phạm Nhàn đau nhói đôi mắt, dù có chân khí hộ thể cũng không ngăn nổi.
Sắc mặt y tái nhợt, rên một tiếng, mắng: “Ngài đâu có giết ta, hành hạ ta như vậy có ý gì?”