๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ích kỷ?" Tứ Cố Kiếm lắc đầu: "Ta không biết trước khi chết lão đầu trọc kia đã làm gì."
Phạm Nhàn nhún vai nói: "Lão ta phái nhị đệ tử đắc ý nhất đến kinh đô, giúp Trần Bình Bình kéo dài tính mạng. Xem ra, lão ta hy vọng Trần Bình Bình trở thành nhân tố gây nội loạn cho Nam Khánh ta."
"Ha ha ha..." Tứ Cố Kiếm không nhịn được cười lớn, vừa cười vừa mắng: "Hóa ra lão đầu trọc chết tiệt này nghĩ như vậy. Xem ra lão ta hy vọng Khánh Đế và Trần Bình Bình gây sự với nhau, kẹp ngươi ở giữa khó xử rồi ép ngươi phát điên... Ừm, nhận định của thằng nhóc nhà ngươi không sai, lão ấy cũng giống như ta, đều đặt hy vọng vào ngươi, chỉ là..."
Tứ Cố Kiếm xoay cổ, khinh khỉnh nói: "Khổ Hà quá ngu, việc này chỉ cần trực tiếp bức ép ngươi là được rồi, đâu cần phải nhờ tay Trần Bình Bình. Chắc Khổ Hà đánh giá thấp lòng trung thành của lão chó mực kia đối với Hoàng đế Khánh Quốc rồi."