๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Chính là ý niệm và ý chí như ta đã nói trước đây."
Tứ Cố Kiếm nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn, không biết chàng trai trẻ này có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu, chậm rãi nói: "Thực lực siêu phàm, phải đạt tới bằng phương thức siêu phàm. Ngươi phải quên hết những gì từng học qua, quên đi Tiểu Thủ Đoạn, Đại Phách Quan, Tứ Cố Kiếm, pháp môn bá đạo, pháp môn Thiên Nhất đạo... Ngươi phải quên tất cả những pháp môn có thể bắt chước theo dấu vết."
"Bất cứ nơi nào có dấu vết, ắt có nguyên lý để bám víu. Nhưng cảnh giới Đại tông sư thực sự không có nguyên lý." Con ngươi trong mắt Tứ Cố Kiếm dần co lại, nhìn Phạm Nhàn quát lớn: "Ngươi phải quên mình là con người! Quên đi bàn tay, đôi chân, quên lông tóc, đau nhức trong xương, đừng cố gắng dùng bất kỳ phương thức nào của thân thể để khống chế dòng chân khí."
"Chỉ có tâm niệm và ý chí mới có thể vượt qua giới hạn của thân xác." Giọng Tứ Cố Kiếm dần trầm xuống, nhưng vang vọng như hàng ngàn tiếng chuông trong lòng Phạm Nhàn: "Cởi hết quần áo ra đi."