๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Tại sao mẫu thân không đi Bắc Tề? À, Đại Ngụy ngày xưa?" Lúc này, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề vẫn im lặng bỗng chen vào một câu, khiến Phạm Nhàn và Tứ Cố Kiếm nhìn sang. Cô thở dài nói: "Trẫm không thể làm người câm mãi được."
Tiểu Hoàng đế không nhịn được lên tiếng hỏi, vì trước khi nghe câu chuyện hôm nay, cô vốn đã hiểu rất rõ về Diệp gia đệ nhất thiên hạ năm xưa. Cô cũng rất ngưỡng mộ nữ nhân Diệp gia ấy. Sau này, khi chấp chính, dốc sức cấu kết với Giang Nam Nam Khánh ở Giang Nam, cô càng hiểu rõ ảnh hưởng to lớn của nó đối với một quốc gia.
Vì thế, cô rất tò mò không hiểu tại sao năm đó Diệp Khinh Mi không đến Đại Ngụy, tức Bắc Tề ngày nay. Giá như nữ nhân ấy đến, có lẽ Phạm Nhàn đã sinh ra ở Thượng Kinh thành, có lẽ Bắc Tề sẽ không khó khăn như hiện tại. Tất nhiên, cũng có thể là thế gian sẽ không có Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn mỉm cười, giải thích trước cho Tứ Cố Kiếm: "Năm đó Đại Ngụy nắm toàn bộ đại lục, là nơi tập trung phong kiến mục nát nhất. Mặc dù cách mạng nên đến nơi khó khăn nhất, nhưng thực tế không dễ thực hiện. Lúc ấy Nam Khánh đã chinh chiến nhiều năm với Tây Hồ, quốc thế mới nảy mầm, không đáng chú ý, lại cởi mở gan góc hơn nên dễ tiếp nhận điều mới lạ. Cho nên lựa chọn Nam Khánh của mẫu thân không ngoài dự đoán."