๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Chiếc xe lăn lăn bánh trên phố phường Đông Di thành, kêu lạch cạch vang vọng, thanh thúy rõ ràng, dường như có thể vang xa dọc theo con đường, tới tận nơi cuối chân trời, thậm chí vang đến tàu thuyền xa xôi rồi đưa tin đến nơi khác trên thế giới xa lạ này.
Phạm Nhàn bỗng ngẩng đầu, trong mắt thoáng sắc xanh, nhìn khắp bốn phía. Tiếng kẽo kẹt đangs ợ bên dưới đánh thức y khỏi dòng suy nghĩ. Bình thường ban ngày ở Đông Di phải là nhộn nhịp nhất, thương nhân bán hàng, lữ khách từ nơi xa xôi, du khách chen chúc ngắm cảnh tạo nên tiếng ồn ào, sao bây giờ quanh đây im ắng đến thế, ngay cả tiếng xe lăn cũng vang xa đến vậy.
Y nhìn cảnh trước mắt, hít một hơi dài, mặt mày hơi tái nhợt, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Tiểu Hoàng đế Bắc Tề bên cạnh cũng hơi thay đổi sắc mặt, dù từng chứng cảnh tượng như vậy kiến vô số lần, hôm nay vẫn thấy kinh hãi khó tả.
Đường phố trống trơn không người, thậm chí không cả mảnh giấy, chỉ có những phiến đá xanh đen ghép thành từng khối kéo dài.