๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tiếng ho khan dường như một cơ hội, một tín hiệu. Những cao thủ của phủ Thành chủ không chút do dự, bùng phát tấn công, có điều trong lòng họ không hề vui vẻ, bởi cư dân Đông Di thành, kể cả các cao thủ tu kiếm trên bờ biển, đều đã quen với thành tích bất khả chiến bại của Kiếm Thánh. Hơn mười năm thần quang chiếu rọi, không ai hy vọng mình có thể trở thành kẻ hạ sát vị thần ấy.
Nhưng họ vẫn phải tiến hành đợt tấn công cùng, vì dù sao Kiếm Thánh đã ho lên, có lẽ là cơ hội, có lẽ không! Nhưng nếu phải chết, chết dưới tay một Đại tông sư cũng là vinh dự.
Chưa kịp đến nơi, kình phong đã ào tới. Những cao thủ kia không nhắm vào hai người trẻ sau xe lăn, vì họ nhận ra cả hai đã rơi vào trạng thái mất kiểm soát tinh thần.
Phạm Nhàn cảm nhận nếu phải đối mặt với đợt tấn công cuối cùng dữ dội như thế, chắc chắn mình không thể phản công được.