๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng đáng lẽ Ảnh Tử phải cảm thấy tự hào, đôi mắt Phạm Nhàn ươn ướt, trong lòng cũng cảm thấy tự hào thay hắn. Một cao thủ cửu phẩm phẩm, tuy nhìn có vẻ rất mạnh nhưng trong cuộc đối đầu một chọi một có thể khiến một vị Đại tông sư bị thương nặng như thế này, thực sự là phát huy vượt trình độ.
Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, Tứ Cố Kiếm đã dùng cảnh giới Đại tông sư, dựa vào ý chí mạnh mẽ, khống chế được tình thế, rõ ràng có thể giết chết Ảnh Tử, tại sao lão không làm như vậy? Có ý thương xót đệ đệ ruột thịt? Phạm Nhàn không tin vị Đại tông sư hiếu sát này lại có cảm xúc ấm áp như thế.
Sau một hồi im lặng, Tứ Cố Kiếm đột nhiên cất giọng khàn khàn: "Nếu tính kỹ, ngươi hẳn là đệ tử đầu tiên của Kiếm Lư."
Ảnh Tử nằm trong vũng máu, không đáp lời, chỉ nhìn hắn vô cảm. Tứ Cố Kiếm ho dữ dội, nói: "Ngươi có thể sử dụng một chiêu kiếm như hôm nay, cũng đủ tự hào rồi."