๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ánh chiều nhạt nhòa soi lên khuôn mặt đại đệ tử Kiếm Lư, pha chút ảm đạm và bất đắc dĩ. Hôm nay toàn bộ phủ thành chủ đã bị diệt, thể hiện rõ thái độ của Tứ Cố Kiếm. Trên Đông Di thành, chẳng mấy chốc sẽ thay lá cờ rồng của vương triều Lý gia.
Hắn biết có lẽ đây là quy luật lịch sử, nếu không thầy sẽ không thể thỏa thuận với Phạm Nhàn, cúi đầu trước Hoàng đế Lý gia. Nhưng trong lòng hắn vẫn nhói đau.
Không còn cách nào ngăn cản việc này xảy ra, lực lượng lớn nhất thành phố - phủ thành chủ, giờ trở thành xác chết trong vũng máu. Tứ Cố Kiếm đã dùng phương pháp đơn giản nhất thô bạo nhất, để thống nhất tư tưởng tầng lớp thượng lưu Đông Di, răn đe tất cả môn hạ đệ tử. Còn vô số thương nhân và tiểu nhị trong thành, chắc hẳn cũng sẵn sàng chấp nhận sự thật, bởi chiến tranh chưa bao giờ là thú vui của thương nhân.
Vân Chi Lan khẽ híp mắt, nhìn gian nhà trên núi. Lúc này vị Hoàng đế bệ hạ của Bắc Tề đã được Lang Đào và Hà đạo nhân bảo vệ, lẳng lặng trở lại trên núi. Hắn không biết lúc này trong lòng những người Bắc Tề đang suy nghĩ điều gì, mình âm thầm đạt thành nhiều hiệp nghị với đối phương như vậy, nên gián đoạn hay cố tiếp tục.