๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ta không muốn làm thánh nhân, cũng không có khả năng ấy. " Phạm Nhàn hơi mệt mỏi cúi đầu, nói: "Ta chỉ trở nên can đảm hơn, mong muốn trong đời này có thể dựa theo ý riêng của mình, thay đổi một số điều không muốn thấy."
Hoàng đế Bắc Tề nhìn y cười hỏi: "Cho dù phải trả giá bằng mạng sống?"
"Không." Phạm Nhàn nói thẳng: "Giữ mạng sống bản thân là quan trọng nhất, người thân còn sống là quan trọng thứ hai, dân chúng vô tội sống sót là quan trọng thứ ba. Nếu quả thật đến ngày đó, ta nghĩ người duy nhất có thể giết ta cũng không thể giết ta."
"Tại sao? Bởi vì hắn là phụ thân của ngươi? Hay vì hắn biết sau lưng ngươi có Thần Miếu?" Trong mắt Tiểu Hoàng đế lóe lên tia sáng kỳ lạ, chậm rãi hỏi.