๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn xoay người lại trước cửa, ánh mắt buồn rầu, tiếp tục hỏi: "Khổ Hà muốn kéo dài mạng sống của Trần Bình Bình, còn Trần Bình Bình lại muốn kéo dài mạng sống của ngươi. Sao mấy lão già các ngươi lại phải chịu khổ như vậy? Có lúc ta không thể tin được Viện trưởng lại chọn con đường này, quá trái với quan niệm thẩm mỹ của ông ta."
"Ta cũng rất bất ngờ." Tứ Cố Kiếm cười khàn khàn: "Lão chó mực kia vốn trung thành với Hoàng đế Khánh Quốc, tại sao lại giúp ta giữ mạng, chẳng lẽ lão ấy không sợ ta tiết lộ chuyện Huyền Không miếu hay sao?"
Phạm Nhàn không lên tiếng, trong lòng thoáng ảm đạm suy nghĩ, điều ông lão quái đản kia nghĩ tới chỉ là lợi dụng nhân tính, đó là một âm mưu bi thảm và đau đớn biết nhường nào.
"Ba năm trước khi kinh đô phản loạn, Viện trưởng bị trúng độc." Phạm Nhàn đột ngột cúi đầu nói: "Kẻ đó là người của Đông Di thành các ngươi."