๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Còn về mối khúc mắc giữa hai người ba năm qua, Phạm Nhàn không còn để tâm, ít ra vị thái giám nhỏ tuổi này đã giúp mình quá nhiều, về tình cảm thì luôn là ta nợ người ấy, chứ không phải ngược lại.
Đang lúc suy nghĩ, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp, ánh đèn từ cửa sổ chiếu vào, lập lòe trong bóng đêm, hướng về phía này.
Phạm Nhàn lập tức đứng thẳng người lên chờ đón.
Cánh cửa Ngự Thư phòng bật mở, Khánh Quốc Hoàng đế trong bộ áo vàng rực rỡ bước nhanh vào, khuôn mặt hơi gầy vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ có hai bên tóc mai đã bạc để lộ tuổi thọ thực sự cùng tiêu hao tâm thần nhiều năm qua.