๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bầu trời tối sầm nhưng chưa khóc. Sắc mặt Phạm Nhàn có phần u ám, y tựa vào cửa sổ xe, nhìn núi đồi và rừng cây xanh tươi bên ngoài kinh đô, im lặng một hồi lâu.
Xe ngựa màu đen dọc theo con đường lát đá bằng phẳng lại thi thoảng gồ ghề, chạy xiên lên con đường lớn, thoát khỏi phạm vi Trần Viên. Nhưng vẻ mặt Phạm Nhàn vẫn không hề tươi tỉnh lên chút nào. Các quan viên Giám Sát viện xung quanh y nhìn khuôn mặt vẫn tuấn tú như trước kia nhưng hôm nay lại vô cùng lạnh lùng, trong lòng đều ớn lạnh khó hiểu. Bọn họ không rõ trong Trần Viên đã xảy ra chuyện gì, Đề ti đại nhân và lão Viện trưởng đã nói những gì, sao hôm nay thần sắc Đề ti đại nhân lại nghiêm nghị đến thế.
Xe ngựa chạy trên đường lớn thầm lặng hướng về kinh đô, dọc đường vô tình gặp phải dân chúng vào thành hay những thiếu niên con nhà quyền quý đi dạo trở về. Những chiếc xe ngựa đen kịt này giống như đang thắp lên đèn cảnh báo, tất cả những ai nhìn thấy đều vội vàng né sang một bên nhường đường cho đoàn xe.
Bản tính kính sợ bọn quan lại đã ăn sâu vào máu của dân chúng, còn đám con nhà quyền quý thường ngày ngông cuồng vô độ thì hiểu rõ thân phận quyền thế mà những chiếc xe đen tượng trưng. Giiới quyền quý trong thành nhiều mắt nhiều tai, tất nhiên đã hay tin đêm qua Tiểu Phạm đại nhân đã từ Đông Di thành vội vã trở về kinh.