๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hắn nhìn Phạm Vô Cứu, khẽ mỉm cười: "Ta chọn cái thứ nhất, vì ít ra ta còn có thể sống sót. Còn nếu Phạm Nhàn thực sự đối đầu với bệ hạ, hắn sẽ khó mà sống sót."
Đôi mắt Phạm Vô Cứu chớp chớp, mái tóc bạc trắng có vẻ cực kỳ bắt mắt trong phòng tối, âm u nói: "Có vẻ như trong lòng đại nhân có phần oán hận với bệ hạ."
Sắc mặt Hạ Tông Vĩ không thay đổi, nhưng cảm xúc bên trong thì không ngừng xao động. Hắn vô cùng cảm kích Hoàng đế, nhưng cũng vô cùng oán hận. Nếu không phải Hoàng đế nâng đỡ hắn lên để đối đầu với Phạm Nhàn, làm sao hắn lại luôn phải sống trong tình cảnh bấp bênh như thế này, lo sợ ngày sau chết không có chỗ chôn thân?
"Năm đó, thực ra Nhị điện hạ cũng ở hoàn cảnh tương tự như đại nhân bây giờ." Phạm Vô Cứu cười ảm đạm, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Vậy nên đại nhân nhất định phải rút kinh nghiệm từ Nhị điện hạ, giữ vững lòng trung thành với Bệ hạ. Nếu thực sự tìm ra Vương Khải Niên và Cao Đạt, có lẽ bệ hạ sẽ không nghi ngờ đại nhân, chỉ có Phạm Nhàn mới chịu họa."