๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên đài gỗ đã sắp đặt xong xuôi, thân hình gầy còm dường như đã không còn chút khí lực của Trần Bình Bình được đặt trên tấm ván ướt sũng vì nước mưa. Diêu công công bước tới bên cạnh ngồi xổm xuống, được thái y trợ giúp, cho lão uống một viên thuốc, lại cẩn thận từng li từng tí đút nước thuốc trong bình vào đôi môi khô nẻ của ông lão.
Không rõ qua bao lâu, Trần Bình Bình tỉnh dậy từ trong mê man. Mất quá nhiều máu, mạng sống như ngọn đèn lay lắt, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt mờ mịt vô hồn. Ông nhìn Diêu thái giám bên cạnh, đôi môi khô nẻ khẽ động, giọng khàn khàn nói: "Nhân sâm ngàn năm... lãng phí."
Thân hình Diêu công công run lên một cái, nhưng không dám nói gì, cũng chẳng làm gì, chỉ nhìn vị lão đại nhân kia như khóc như cười rồi thân hình lọm khọm lui qua một bên đài gỗ.
Ngay khi Trần Bình Bình mở đôi mắt mờ mịt ra, thân thể Ngôn Băng Vân đứng bên trái Hạ Tông Vĩ trên pháp trường cũng run nhẹ một cái, nhưng liền lấy lại bình tĩnh, hơi cúi đầu xuống. Chỉ liếc mắt qua một lượt, hắn đã biết pháp trường này được canh phòng nghiêm ngặt như thế nào, chưa kể những cấm quân đông đảo bốn phía, cũng không nói tới các cao thủ cung đình phân tán chung quanh, chỉ riêng những cao thủ mặc áo gai, đội nón lá đã khiến Ngôn Băng Vân biết hôm nay không ai có thể thay đổi điều gì.