๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngôn Băng Vân liếc nhìn bàn tay đang rỉ máu của y, trong lòng rung động nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Ngày hai tháng giêng, ta được triệu vào cung, được chỉ thị rồi bắt đầu sắp xếp. Còn việc Hạ Đại học sĩ truy bắt Cao Đạt ở Đạt Châu, Hoàng đế bệ hạ mượn cớ này giữ Viện trưởng ở lại Đạt Châu rồi dùng quân phòng vệ bắt giữ, ta chỉ biết sơ lược, không rõ chi tiết."
"Kể hết những chi tiết ngươi biết."
Ngôn Băng Vân nhìn Phạm Nhàn cúi đầu, phát hiện hôm nay Tiểu Phạm đại nhân không giống bất kỳ lúc nào, nét mặt bình tĩnh đến đáng sợ, hoàn toàn không phải phản ứng của một người bình thường.
Từ sáng sớm hôm ấy, quân phòng vệ kinh đô hộ tống chiếc xe ngựa đen vào kinh, đến Ngự Thư phòng trong cung cãi vã, rồi Hoàng đế bệ hạ bị thương nặng, Trần Bình Bình bị cốc sứ màu xanh làm bị thương, bị giam vào đại lao Đại Sát viện, Ngôn Băng Vân không giấu diếm chi tiết nào, thậm chí cả vai trò xấu xa của bản thân cũng thuật lại rõ ràng.