๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong hai ngày qua, Hoàng đế bệ hạ vẫn giữ cô bên cạnh, cho dù là xem xét công việc ở Ngự Thư phòng, hay lúc thuộc hạ báo cáo tin tức liên quan đến Phạm phủ, Hoàng đế bệ hạ đều cho Phạm Nhược Nhược ở bên cạnh im lặng nghe theo. Xem ra Hoàng đế bệ hạ cũng chẳng tránh né gì cô.
Hoàng đế điềm nhiên nhìn cô một cái, dễ dàng nhận ra vẻ lo lắng sâu thẳm trong ánh mắt bình tĩnh ấy. Ngài biết cô đang bận tâm điều gì. Thật lạ là hai ngày qua Hoàng đế bệ hạ giữ tiểu thư họ Phạm bên cạnh không chỉ vì trấn áp Phạm Nhàn, cũng không chỉ vì Phạm Nhược Nhược sẽ chữa trị cho ngài, mà còn bởi vì Hoàng đế bệ hạ cảm thấy tính cách thanh nhã, lãnh đạm của cô rất hợp với ngài. Hơn nữa, nói chuyện phiếm với cô về các đề tài thiên văn, địa lý hay cảnh trí thiên hạ, Phạm Nhược Nhược luôn có thể đáp lời Hoàng đế bệ hạ một cách khéo léo.
"Không cần bận tâm." Hoàng đế bệ hạ khẽ ho một tiếng. Dù Phạm Nhược Nhược đã dùng diệu thuật lấy ra hầu hết mảnh sắt trong người ngài, thương thế do xe lăn của Trần Bình Bình gây ra quá nặng nề, không ai biết thực tế ngài bị thương nặng như thế nào.
Khánh Đế là một Đại tông sư, nên mới có thể sống sót. Nếu là người khác, chắc đã chết dưới hai khẩu súng của Bình Bình.