๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
“Nếu người thật sự đủ nhẫn tâm giết chàng, làm sao còn bận tâm đến bất cứ điều gì khác trên đời? Hoàng đế bệ hạ, cho dù cả thiên hạ quay lưng lại với người, người vẫn có quyền lực và sức mạnh để chinh phục lại thiên hạ. Huống hồ chàng chỉ có thể khiến thiên hạ của người thêm vài vết sẹo khó có thể chữa lành mà thôi."
Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của y, thở dài: "Đừng vì lo lắng cho thiếp hay vì suy nghĩ cho con cái, dù làm việc gì cũng phải nghĩ nhiều hơn về bản thân chàng."
Phạm Nhàn im lặng, phải thừa nhận dù bản thân là người hiểu Hoàng đế lão tử nhất, về mặt tâm lý tư duy, thê tử sống bên Hoàng đế từ nhỏ lại nắm rõ hơn một chút.
"Thôi không nói những chuyện đó nữa, chút nữa khi thuốc cỏ lau tới nàng phải uống nóng đấy nhé." Phạm Nhàn gượng cười. Những năm qua bệnh tình Uyển Nhi rất ổn định, ngoài thuốc của Phí tiên sinh và Phạm Nhàn, công lao lớn nhất là nồi thuốc cỏ lau Bắc Hải.