๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Uống chén trà đã rồi hãng đi." Phạm Nhàn nhìn Đới công công bằng ánh mắt ôn hòa. Trên gương mặt Đới công công không thể khống chế được nỗi bối rối và lo âu, vài năm qua lão ta lên xuống trong cung đình đều vì nhờ vào vị quyền quý trẻ tuổi trước mặt, thế nhưng hôm nay lại phải tự mình đến Phạm phủ tuyên đọc chiếu chỉ này, trong lòng Đới công công thật sự có phần không thoải mái.
"Nô tài còn phải quay trở lại cung đình." Đới công công nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt lo lắng, giọng run rẩy nói: "Bệ hạ chỉ tức giận nhất thời, qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi."
Phạm Nhàn hiểu tại sao lão lại lộ vẻ mặt ấy, mỉm cười vỗ vai lão nói: "Ngươi cũng đừng nghĩ ngợi gì nhiều, nếu bệ hạ sai ngươi đảm nhiệm trọng trách tuyên đọc chỉ dụ, chắc cũng là tin tưởng ngươi."
Đới công công cung kính hành lễ rồi chuẩn bị ra về, nhưng lại nghe giọng trầm trầm của Phạm Nhàn vang bên tai: "Nhược Nhược ở trong cung có ổn không?"