๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vị quan viên này trực tiếp xưng hô tên Ngôn Băng Vân, rõ ràng không còn chút kính trọng nào. Cho dù Ngôn Băng Vân chưa từng gia nhập Khải Niên tiểu tổ, nhưng với tư cách là cánh tay đắc lực của Phạm Nhàn và quan viên cấp cao trong Giám Sát viện, xưa nay hắn luôn được tiểu đội tôn trọng. Có điều những ngày qua, những việc Ngôn Băng Vân đã làm trong Giám Sát viện khiến tất cả quan viên đều thù ghét hắn.
Ngôn Băng Vân là thuộc hạ đắc lực của Phạm Nhàn, nhưng không bao giờ được Phạm Nhàn tin tưởng hoàn toàn, bởi Tiểu Ngôn công tử thâm trầm kia là một con người độc lập. Phạm Nhàn im lặng giây lát rồi lắc đầu, không bày tỏ ý kiến gì về việc này, cũng không nói nên tiếp tục chọn địa điểm liên lạc khác. Một mặt, y vẫn còn chút kỳ vọng đối với Ngôn Băng Vân, thậm chí còn lo Ngôn Băng Vân có thể chết trong cơn thịnh nộ của Giám Sát viện. Mặt khác, sau ngày hôm nay, Khải Niên tiểu tổ phải rời khỏi kinh đô, gian nhà nhỏ này mà Vương Khải Niên bỏ một trăm hai mươi lượng bạc ra mua cũng sẽ bỏ hoang, đâu cần phải bận tâm thêm.
Thấy Phạm Nhàn không đáp lời, quan viên kia lắc đầu, tiếp tục báo cáo: "Cửa thành vừa mở, người tới Tây Lương và Mân Bắc đã đi từ lâu, chắc chắn Đặng đại nhân và Tô đại nhân đã nhận được tin tức. Mong đại nhân an tâm."
Đây chính là điều Phạm Nhàn lo ngại nhất khi bị giam lỏng. Đặng Tử Việt và Tô Văn Mậu là hai thuộc hạ đáng tin cậy nhất của Phạm Nhàn sau Vương Khải Niên, vì vậy cũng được giao nhiệm vụ then chốt nhất. Một người đã đi Tây Lương, một người ở Giang Nam canh chừng Nội Khố. Nếu hai người bị Hoàng đế diệt trừ, chỉ e Phạm Nhàn sợ sẽ hối hận cả đời, dù không biết Hoàng đế có rảnh rang sắp đặt giết người hay không, nhưng tin tức đã chuyển đi khiến Phạm Nhàn cũng yên tâm phần nào.