๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Ngay trong khoảnh khắc đưa lưỡi dao, bàn tay Phạm Nhàn đột nhiên cứng đờ, đứng phắt dậy từ sau bàn đọc sách. Mãi một lúc sau, Hồng Diệc Thanh mới nhận ra điều bất thường, sắc mặt tái xanh, rút dao độc từ trong giày ra, lặng lẽ đi tới cửa phòng phía sau.
Bên ngoài có động tĩnh khả nghi, trong khoảng sân nhỏ yên tĩnh mà chắc chắn không ai biết đột nhiên có người đến.
Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên ngoài sân nhỏ trước cửa, âm thanh rất nhỏ, nhất là chợ rau ở cuối ngõ vẫn còn náo nhiệt, sẽ náo nhiệt đến tận hoàng hôn. Cho nên những tiếng bước chân nhỏ bé kia e là sắp bị tiếng cò kè mặc cả che lấp.
Có điều, những bước chân nhẹ nhạng đó lại vô cùng rõ ràng đối với Phạm Nhàn. Y híp mắt lắng nghe động tĩnh bên ngoài, ngón tay trỏ và ngón áp út bên tay tay phải vô thức co lại hai lần, mới biết con dao găm màu đen của mình đã rơi mất từ lâu trong cơn mưa thu trước cửa cung điện. Lúc này không biết nó đang ở đâu, nhưng y vẫn bình tĩnh, vẫn có niềm tin sẽ tuyệt đối hạ gục kẻ tới đây.
Hồng Diệc Thanh siết chặt dao găm, cẩn thận và im ắng canh chừng sau lưng cửa, nín thở quan sát bóng người càng lúc càng đến gần. Bóng người kia rất kỳ lạ, đi thẳng tới cửa rồi nhẹ nhàng gõ hai cái. Nghe thấy nhịp điệu gõ cửa ấy, sắc mặt Hồng Diệc Thanh hết sức bình tĩnh, bởi đó là tín hiệu nhận diện thân phận trong nội bộ Khải Niên tiểu tổ.