๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mười mấy khổ tu sĩ đổi tư thế quỳ thành ngồi xếp bằng, vẫn bao vây Phạm Nhàn. Sắc mặt đờ đẫn, dường như đã không còn bận tâm thế sự. Sau một thời gian im lặng, có lẽ họ vẫn hy vọng Phạm công tử chịu thuyết phục, không để Khánh Quốc sắp thống nhất giang sơn sa vào hỗn loạn. Vì thế một giọng nói vang lên trước mặt Phạm Nhàn.
Một khổ tu sĩ chắp tay, hạt mưa treo trên lông mi như muốn rụng xuống, chậm rãi nói: "Bệ là người được hạ được thiên khải, chúng ta sẽ giúp bệ hạ thống nhất thiên hạ, tạo phúc cho muôn dân."
"Thiên khải? Bao giờ?" Phạm Nhàn hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua của khổ tu sĩ. Y dễ dàng nhận ra tuổi tác của bọn họ đều không còn trẻ.
"Cách đây mấy chục năm." Một giọng đáp từ phía sau Phạm Nhàn, rất mơ hồ. Nhưng đôi mắt Phạm Nhàn híp lại, bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ.