๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không phải ánh sáng trên bầu trời tối đi, cũng chẳng phải hai chữ vàng kia bỗng nhiên bị rỉ sét, mà là một cái bóng lơ lửng bay lên, che khuất phần nào hào quang của hai chữ Khánh Miếu.
Chỉ trong nháy mắt cái bóng đó đã xuyên qua tầng màn mưa, bay thẳng tới sau lưng tên tu sĩ đối diện với Phạm Nhàn. Sau đó cái bóng kỳ dị tách ra tứ chi, mọc ra một thanh kiếm.
Xoẹt một tiếng, mũi kiếm như rắn độc đâm thẳng vào cổ tên khổ tu sĩ, xuyên thủng từ cổ họng ra phía sau, lưỡi kiếm sắc bén đã cắt đứt khí quản, thực quản và động mạch của hắn...
Tên khổ tu sĩ kêu lên một tiếng đứt quãng, không thốt nên lời, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm Phạm Nhàn. Trong đôi mắt xanh thẳm của hắn, con ngươi không co lại, như muốn dùng ánh mắt giết chết Phạm Nhàn.