๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Đường thở dài: "Nhưng ngươi còn chờ đợi bao lâu nữa? Trước động tĩnh mà ngươi và bệ hạ đã tạo ra ở Thương Châu, hắn không hề cân nhắc chút nào mà trực tiếp huy động binh mã tây tiến, dễ dàng xóa sổ mối nguy. Tiếp theo là Giang Nam, Đông Di thành... Không, có lẽ hắn sẽ không đoái hoài tới Đông Di, mà trực tiếp bắc tiến. Khi tình thế phát triển tới mức đó, mọi thế lực của ngươi sẽ bị triệt tiêu sạch sành sanh. Ngoài việc trốn trong kinh đô nhìn hắn từng bước lên đỉnh cao, nhìn hắn cười lạnh với linh hồn trưởng bối của ngươi, ngươi còn làm được gì?"
"Hắn không thể động đến Giang Nam, nếu hắn đã ra tay, ta nhất định phải hành động. Và khi ta hành động, cả Khánh Quốc sẽ phải đau đớn."
"Ta không rõ ngươi đã làm gì trong Nội Khố, nhưng ta tin với tính cách của Khánh Đế, vì ám ảnh trong lòng, hắn sẽ không để ý bất cứ tổn thất nào." Hải Đường nói.
Lúc này, giọng nói lạnh buốt vang lên từ bóng tối: "Tên Hoàng đế bẩn thỉu kia vốn không phải người, biết gì về cảm giác đau?"