๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn không đoái hoài Hầu Quý Thường, nhìn sang Tả đô Ngự sử mới nhậm chức Quách Tranh bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Ba năm trước rất tò mò, sau khi đày ngươi đến Giang Nam, ngươi ngày đêm bất an. Sau đó kinh đô nổi loạn, rõ ràng ngươi là người phe Tín Dương, sao không bị trị tội?"
"Sau mới hiểu, ngươi thấy cục diện không ổn, nên vứt bỏ vị nhạc mẫu đáng thương của ta, nhờ vào chút quan hệ cũ trong Đô Sát viện mà ôm lấy đùi Hạ Tông Vĩ.” Phạm Nhàn bật cười, lắc đầu thở dài: "Hạ Tông Vĩ là gia nô ba họ, ngươi là cỏ mọc trên tường tất nhiên cũng học được mười phần của hắn."
Với thân phận hiện giờ của Hạ Tông Vĩ trong triều, câu nói đâm thẳng vào tim của Phạm Nhàn khiến các quan trên bàn đều bật dậy, sẵn sàng quát tháo.
"Ta nói sai rồi, Hạ Tông Vĩ không phải gia nô ba họ, đối tượng mà hắn phục vụ đều mang họ Lý." Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Phải nói hắn là con chó trung thành của Lý gia mới đúng."