๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Nhưng số lượng quá ít, khó có thể ảnh hưởng bố cục tổng thể." Lông mày Hoàng đế giãn ra, lạnh lùng lắc đầu, rõ ràng không chấp nhận lá bài của Phạm Nhàn.
"Chúng ta đang nói chuyện thiên thu vạn đại cơ mà." Rõ ràng ngữ điệu của Phạm Nhàn hôm nay rất ngang tàng, thậm chí cả hai chữ "chúng ta" đầy phạm thượng cũng thoải mái thốt ra, y cười nói: "Bảy ngàn trai tráng chất lượng rất cao, nữ nhân cũng không ít, hơn nữa sau đòn đánh này lực lượng Tây Hồ bị suy yếu nghiêm trọng. Đám man kỵ binh phương bắc này chắc chắn sẽ trở thành lực lượng quan trọng trên thảo nguyên, chúng sẽ đi bắt nữ nhân các bộ lạc, ai ngăn cản nổi? Bệ hạ cũng biết, người Hồ sinh sản rất sung sức, chỉ cần mười mấy đến hai mươi năm, bộ lạc này sẽ trở nên hùng mạnh khó lường."
"Nếu không ai có thể kiềm chế, khống chế hay hướng dẫn họ, liệu bộ lạc đang lên này có trở thành một vương đình thứ hai hay không?" Phạm Nhàn nhìn về phía bãi tuyết bên trái, lắc đầu nói: "Dân chúng Tây Lương đã quá khổ cực, liệu còn phải chịu thêm mấy chục năm nữa sao?"
Hoàng đế mỉm cười nói: "Trẫm cũng hơi khó hiểu, thuộc hạ của ngươi ở vùng Tây Lương và thảo nguyên đã gần như bị trẫm tiêu diệt toàn bộ, ngươi còn có thể dùng lực lượng gì ảnh hưởng tới lũ Man tộc kia?"