๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hồng Trúc không biết chuyện gì đã xảy ra, càng không biết bệ hạ đang nghĩ gì, hắn chỉ cảm thấy lo lắng. Hắn không hề hay biết Phạm Nhàn vẫn còn sống và đang trên đường về kinh đô Khánh Quốc, hắn chỉ hết lòng làm tròn bổn phận của một thái giám, lại dập dầu, cẩn thận từng chút một tâu hỏi bệ hạ có nên thức dậy hay không?
Hệ hạ hơi chán nản vẫy tay, không tức giận nhưng cũng chẳng động đậy, thay vào đó lại hỏi Diêu thái giám bên cạnh: "Trẫm... có cơ hội nhìn thấy đứa con trai này lớn khôn hay không?"
Thái giám Diêu giật mình, lật đật cúi người, nở nụ cười giả tạo, nói đủ thứ lời hoa mỹ, rằng bệ hạ đang ở tuổi xuân thì, vạn thế trường tồn...
Nét mệt mỏi thoáng qua khuôn mặt gầy gò của Hoàng đế, khóe môi hơi nhếch lên, cười khẩy mỉa mai, không biết là đang chế nhạo thiên hạ hay tự chế nhạo mình. Nếu Trần Bình Bình còn sống, lão sẽ trả lời câu này thế nào? Chắc chắn thú vị hơn lời nói của Diêu thái giám nhiều, chỉ tiếc là lão chó già đó đã chết từ lâu...