๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong thế giới hiện tại, Ngũ Trúc cho rằng người có quan hệ mật thiết nhất với mình chính là chàng trai trẻ Phạm Nhàn kia. Hắn ghét nhất hoàng cung, nên không để ý đến đám người phát điên này nữa, cẩn thận lau khô các nếp nhăn trên vải che mặt, đưa tay lên cán dùi sắt bên hông, tiến về phía hoàng cung.
Có người cố đánh chết gã ngốc, gã mù, gã điên này, sau đó ngã nhào xuống đất, gậy gộc cũng gãy làm đôi. Trong cơn mưa lớn, Ngũ Trúc mặc áo vải, đội nón lá rộng vành, dễ dàng thoát khỏi vòng vây của đám đông giận dữ, chỉ để lại sau lưng những người vật vã đau đớn.
Ngũ Trúc không giết người. Không phảihắn không dám giết, mà là thói quen hình thành hàng chục vạn năm khiếnhắn không nghĩ tới việc giết người. Khi muốn giết thì mới giết.
Tới lúc nha dịch Kinh Đô phủ đến ngã ba Thiên Hà, gã điên hạ gục một đám người đã biến mất tự lúc nào chẳng hay. Nhìn đám đông rên rỉ trong mưa, tên nha dịch cầm đầu nhìn lướt qua hít một hơi lạnh, nghĩ bụng đây là cao thủ nào, ra tay nhanh chóng và dứt khoát thế. Bậc cường giả nào lại ra tay với người dân tay không tấc sắt như thế? Tên nha dịch cầm đầu run rẩy, không phải vì thương tích của dân chúng mà vì nếu gã mù kia nếu thật sự là kẻ điên như lời đám đông, chắc chắn là cao thủ điên cuồng nhất từ trước đến nay.