๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngũ Trúc tiến đến trước mặt hắn. Đột nhiên giáo quan cảm thấy bộ áo vải đã ướt sũng của đối phương không còn màu sắc như thường, vũ khí trong tay cũng không phải binh khí tầm thường. Đối phương không phải... con người, mà là hội tụ của mọi huyền diệu trong thiên địa, là quái vật hít thở mọi hàn ý trong cõi đời.
Giáo quan run bần bật, rút đao ra, nhưng chỉ kịp thấy dùi sắt đâm vào dưới hàm mình nhanh như chớp rồi rút về.
Quá nhanh, sao trước đây nhìn chậm thế? Sao tránh không thoát? Giáo quan mang đầy nghi vấn, sụp xuống trong dòng nước mưa, đôi mắt đầy vẻ kinh hoàng bị nước đọng nhấn chìm, sau đó hắn thấy đôi giày vải ướt sũng bước qua bên đầu mình.
Cho dù là lúc này, đôi giày vải kia vẫn bước đều đặn như thường.