๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Điểm then chốt nhất là, theo lời tiểu sư cô, vị đại sư mù đã biến thành một kẻ ngốc." Hoàng đế Bắc Tề cúi đầu nhìn bóng mình trong nước, đột nhiên cảm thấy cái lạnh của trời đất trở thành gánh nặng chưa từng có, nặng nề đến nỗi cô gần như khó thở, nói với chút thất vọng: "Nếu thật sự như thế, ai có thể giết vị quân vương trong cung điện Nam Khánh?"
"Ai cũng biết tham vọng của người Khánh, trẫm đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, nhưng khi chiến sự nổ ra, trẫm mới nhận ra mình vẫn đánh giá thấp sức mạnh của Khánh quân." Hoàng đế Bắc Tề ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên vẻ kiên nghị, "Chỉ với hai đạo quân biên thùy, đã có thể tiến đến dưới thành Nam Kinh, nếu Khánh Đế thực sự huy động cả nước chinh phạt, e rằng ngay cả Thượng Sam Hổ cũng khó có thể chống đỡ lâu dài."
"Nếu không giữ được, Hoàng đế bệ hạ định làm thế nào bây giờ?" Lúc này Hải Đường chậm rãi quay người lại, bình tĩnh hỏi.
"Dốc toàn lực quốc gia, quyết chiến một trận." Hoàng đế Bắc Tề mỉm cười đáp, không hề do dự: "Thiên hạ này vốn là của trẫm, cho dù phải đập nát cũng phải tan vỡ trong tay trẫm, trẫm chưa bao giờ nghĩ tới đầu hàng."