๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngũ Trúc không tránh khỏi cú đấm này, thực sự chịu sự va chạm của luồng chân khí vô tận trong cơ thể Khánh Đế. Ngực hắn bị đấm lõm một mảng nhưng hắn không ngã xuống, bởi nếu cảnh giới cao nhất thế gian là Đại tông sư thì nếu nói lỗ hổng duy nhất của Đại tông sư là thân thể phàm nhân thì rõ ràng Ngũ Trúc không có lỗ hổng đó. Thân thể của hắn chắc chắn là mạnh mẽ nhất trong các vị Đại tông sư.
Hắn chỉ đứng dậy một lần nữa, lết trên mặt đất ướt át tiến lại gần Khánh Đế.
Hắn một lần nữa đi tới trước mặt Khánh Đế, tấm vải đen trên mặt vẫn không lay động, cây dùi sắt trong tay vung lên. Không có tiếng động nào vang lên, bởi tốc độ quá nhanh, những người còn sống sót dưới thềm đá không thể thấy rõ điều gì đã xảy ra, cũng không nghe thấy điều gì.
Hoàng đế không lùi bước, trong con ngươi thoáng lướt qua tia sáng xám nhạt, hai chân vững chắc đứng trên bậc thềm đá, giống như lời tuyên bố đầy uy nghiêm và tự tin trên Huyền Không miếu ngày xưa, suốt cuộc đời này, dù đối mặt với bất kỳ kẻ thù nào, ngài cũng chưa từng lùi bước nửa bước.