๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng trên mặt Hoàng đế bệ hạ vẫn nở nụ cười châm biếm và lạnh lùng. Ba ngón tay ngài vẫn nhẹ nhàng đặt trên cổ cung nữ, tay cung nữ cầm một khẩu súng.
Hoàng đế bệ hạ nhìn Phạm Nhàn một cái, nhưng không để ý đến câu nói đó của y, mà khàn giọng nói, ho ra máu, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Phạm Nhược Nhược bên cạnh, bình tĩnh nhìn một hồi rồi mới nói: “Trẫm từng nói, muốn làm một vị Hoàng đế tốt không phải dễ dàng... Trước tiên phải vứt bỏ một số tình cảm không cần thiết, càng không thể mềm lòng... Nhược Nhược, hôm nay ngươi đã mềm lòng, đó là sai lầm trí mạng.”
Tiểu thư họ Phạm mặc trang phục cung nữ, mặt vẫn bình thản, nhưng đôi lông mày nhíu lại cho thấy tâm trạng không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Từ mùa thu năm ngoái, cô được bệ hạ đưa vào cung, luôn ở trong Ngự Thư phòng bầu bạn với vị quân vương cô độc này. Một ngày rồi một ngày qua đi, cô đã quá nhiều lần chứng kiến bóng dáng gầy guộc dưới ánh đèn dầu, nghe quá nhiều tiếng ho từ trên giường bệnh, thấy quá nhiều ánh mắt nhăn nhó của ông lão gầy yếu này, dần dần...