Mộc Thiết vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi đạp cửa hành lang ra, cũng không nhìn người đang ngồi ở đại sảnh, lạnh giọng nói rằng:
-Không biết vị đại nhân nào muốn gặp Mộc mỗ cho bằng được vậy? Thật là rất kêu căng tự phụ, chẳng lẽ không biết công việc ở Nhất Xử rất bận rộn sao?
Tô Văn Mậu nhìn thấy đồng liêu trước kia, dù sao cũng có vài phần chiếu cố, tròng mắt đảo một chút, đánh mắt một cái. Mộc Thiết kỳ thực cũng biết người tới là ai, lúc này chỉ là diễn trò mà thôi, giả vờ thấy Tô Văn Mậu nhắc nhở, liền hồ nghi quay đầu lại nhìn về phía sau, thấy người thanh niên kia.
-Ngài là?
Mộc Thiết cau mày, tới gần một chút, đột nhiên quá sợ hãi, kêu lên một tiếng, nhanh nhẹn quỳ xuống đất: