Phạm Nhàn lắc đầu cười cười, ý bảo mình không phải là ngại đường đi tịch mịch. Hắn biết, từ khi mình bình thường đều ở trong xe của Ti Lý Lý, trong mắt những người này, chỉ sợ mình không thể thoát được hai chữ phong lưu rồi. Cân nhắc một chút, hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi nói:
-Đã đi nhiều ngày rồi, hơn nữa trên đường quan đạo này, tốc độ cực nhanh, hẳn là đã vượt quá một nửa quãng đường tới kinh đô Bắc Tề rồi, dường như lãnh thổ có chút rộng lớn.
Nhất thời trong xe ngựa rơi vào trạng thái trầm mặc quái dị.
Hồi lâu, Lâm Tĩnh mới vừa cười vừa nói rằng:
-Không sai, tuy rằng năm ngoái nước ta đoạt được một lượng lớn đất đai của Bắc Tề. Nhưng nếu như luận theo lãnh thổ cùng nhân khẩu mà nói, Bắc Tề chính là thiên hạ đệ nhất. Chỉ là quanh năm nội loạn, dân tâm chi lìa, cho nên mới không phải là đối thủ của chúng ta.