Đương nhiên Phạm Nhàn sẽ không nói ra suy đoán của mình với cô nương bên người, chỉ là vô thức hít một hơi, thấy một mùi hương như kem đánh răng. Hải Đường nhìn hắn một cái, không có gì, lại dọc theo bờ sông đi lên phía trước. Đi một chút đã tới tiểu viện ngoại thành, trúc làm cánh cửa, sân viện gọn gàng, mấy con gà con lông vàng đang lặng lẽ đào đào gạt gạt.
Tất nhiên đây là nơi cung cấp đồ ăn cho Hải Đường.
Phạm Nhàn không thể nhịn được lắc đầu:
-Người với người thật không thể so sánh được, nói thật, cô nương bày ra một diễn xuất tự nhiên nhất, nhưng thanh nhã đến thế này, so với mùi hôi của chuồng lợn trong làng, thế mới biết, trồng rau nuôi gà cùng có trình độ.
Lời khen này thực biến, nàng cũng chỉ cười cười: