Bên kia, Phạm Nhàn xuất thủ thô vụng vô cùng, hoành tay ra chưởng chặt chém thẳng thừng, như thái rau, nào có nửa phần linh động? Mỗi một chưởng ra, lại còn giả khôn giả dại kéo theo cả kình phong, vù vù rung động, xé tan không khí, nhìn tưởng bá đạo lắm. Cũng cứ một chưởng lại một chưởng bổ vào không khí bên cạnh Hải Đường, căn bản là không chạm vào nửa phân da thịt của cô nương gia,chỉ sướt qua xiêm y vải thô của nàng.
Xiêm y Hải Đường khẽ động, trong chưởng phong mỉm cười, giữa ánh nước dài mênh mông như tiên nữ, phiêu phiêu như muốn cưỡi mây bay đi, ngón tay chỉ ra, đông một ngón, tây một ngón, chẳng chỉ tới đâu. Không phải là thủ pháp võ thuật dương đông kích tây đẹp mắt, rõ ràng chỉ là thủ đoạn đếm binh đếm tướng của tiểu cô nương.
Hai người cứ giao thủ như thế không biết bao nhiêu hiệp, đúng là nửa điểm khói lửa cũng không có. Đã không muốn có máu chảy, ra tay tự nhiên sẽ nhẹ hết sức, như sợ hỏng đậu phụ tỏng miếu vậy, nhẹ đến mức khiến người khác phát chán…
…
…