Nơi xa ven hồ truyền đến tiếng mạt chược, hai lão liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu.
"Cách nhìn của Phạm Nhàn rất chính xác, lão Nhị không có cơ hội gì, nhưng đám người trong triều lại không nhận ra điều này." Tĩnh Vương phất tay một cái nói: "Đứa con trai của ta không giống ta, vốn không cam lòng học cách an phận như ta, ta có chút lo lắng."
Phạm Kiến nhìn hắn một cái, nói: "Hoằng Thành cùng Nhị Điện hạ quả thật quá mức thân cận."
Tĩnh Vương cười lạnh một tiếng, không nói tiếp đề tài này: "Ta thấy lão Nhị đọc sách đến u mê rồi, kệ mẹ hắn , mẹ của Uyển nhi là một mụ điên, lại cùng nàng gây chuyện, sao có thể không có chuyện gì? Con ta cũng là kẻ ngu xuẩn... Kệ mẹ hắn !"
Phạm Kiến khẽ mỉm cười nói: "Mẹ của lão Nhị ngươi không thể đụng vào, Thục quý phi chính là nữ nhân của Bệ Hạ. Về phần mẹ của Thế tử... ngươi làm gì cũng danh chánh ngôn thuận, chuyện này ta không ngăn ngươi."